Mặt trời lên, phòng khách trở nên ấm cúng với hình ảnh mỗi người một góc chăm chú đọc sách, ghi chép. Lâu lâu lại vang lên giọng nói thánh thót của ai đó khi chia sẻ câu Kinh Thánh tác động rồi bài học rút ra được. Cảm thấy biết ơn khi được Thượng ban tặng thêm 1 ngày để sống và được Cha dạy dỗ. Mỗi chị em chúng con, nếu không gặp Cha, chẳng biết giờ đây đang bơ vơ nơi nào.
Thượng Đế ban phúc cho các chị em được tăng trưởng trong chuyện bếp núc nên căn bếp nhà chị em sáng nào cũng rôm rả tiếng nói cười, tiếng lách cách, leng keng của chén đũa va vào nhau. Ăn sáng xong là lúc tất bật chuẩn bị đi làm. Cơm trưa đã sẵn sàng, make up đã xong, soi gương lần cuối rồi ai nấy chào mọi người đi làm. Cảm thấy biết ơn vì vẫn còn công việc giữa mùa bao người áp lực việc làm, tài chính. Chỉ biết cảm ơn Ngài vì đã quá đỗi yêu con dù bao vấp váp trong tâm linh.
Mặt trời tắt dần ánh nắng, đường phố bắt đầu lên đèn. Khác với những ngày trước dịch, khi bữa cơm tối trong tuần hiếm khi đông đủ vì ai cũng có kế hoạch riêng, thì nay bữa ăn luôn đông đủ. Đi làm về thẳng nhà, cơm ngon dọn sẵn, cảm thấy biết ơn Thượng Đế bảo vệ các chị em khỏe mạnh và đầy đủ cơm ăn 3 bữa mỗi ngày.
Ở nhà tránh dịch nên các chị em có thời gian đọc sách nhiều hơn, học thuộc lòng những câu Kinh Thánh sâu sắc, rồi những cuộc gọi kết nối mọi miền đất nước cùng nhau cầu nguyện với Cha. Cảm ơn Cha không để chúng con cô đơn những ngày cả thế giới bất an. Dịch bệnh đến nhắc nhở con lời Chúa dạy
“Lòng các con chớ nên lo âu. Hãy tin Thượng Đế, cũng hãy tin ta nữa.”
[Giăng 14: 1]
Con biết tìm nơi đâu sự bình an Thiên Thượng? Giữa không khí căng thẳng của dịch bệnh, con biết ơn vì chúng con luôn có Cha. Amen.
Lê Cao Phương Uyên